Sau quãng thời gian yên ắng của các rạp chiếu, Bằng Chứng Vô Hình đã khai màn để những bộ phim đáng xem trở lại bảng xếp hạng. Tiếp nối sau Thưa Mẹ Con Đi, Bằng Chứng Vô Hình được kỳ vọng nhiều bởi khán giả trong thể loại hình sự, phá án, mang một phong cách mới lạ so với tác phẩm trước đây của đạo diễn Trịnh Đình Lê Minh. Nói chung, Bằng Chứng Vô Hình là một tác phẩm trọn vẹn, xứng đáng để thưởng thức, dù vẫn còn những điểm chưa hoàn thiện. Xem thêm bên dưới cùng Chuyên Phim nhé!
Bằng Chứng Vô Hình xoay quanh cô gái mù Thu, bất ngờ trở thành nhân chứng của vụ tai nạn giao thông. Khi trình báo, một nhân chứng khác tên Hải xuất hiện, với lời khai hoàn toàn khác Thu. Khi điều tra chưa có hướng đi rõ ràng, Thu bất ngờ phát hiện kẻ đâm xe là một kẻ giết người biến thái, chuyên bắt cóc các cô gái trẻ. Bị phát hiện, kẻ giết người và Thu bắt đầu một cuộc rượt đuổi như mèo vờn chuột.
Lấy cảm hứng từ phim Blind, Bằng Chứng Vô Hình đã hoàn thiện đáng kể từ kịch bản Hàn Quốc, kết hợp với tài năng đạo diễn của Trịnh Đình Lê Minh để tạo nên một bộ phim có chất lượng khá tốt so với mặt bằng chung phim Việt, đặc biệt khi so với các tác phẩm gần đây không mấy ấn tượng. Lời khen cho ê-kíp vì đã dám thử sức với thể loại mới, bất chấp phim tội phạm, phá án với tên sát nhân biến thái vẫn còn là thử thách lớn đối với điện ảnh Việt.

Điểm nổi bật của phim rõ nét nhất là phần âm thanh và hình ảnh, khi toàn bộ tác phẩm toát lên vẻ dễ chịu, dễ theo dõi, dù đây là phim giật gân, căng thẳng. Nhân vật chính là cô gái có thị lực khiếm khuyết, do đó âm thanh được đẩy lên mức tối đa để nhấn mạnh khả năng thính giác của Thu, tạo sự thú vị cho người xem. Tiếng bước chân, mưa rơi, rao hàng, điện thoại… đều được chú trọng, giúp tác phẩm trở nên sống động vô cùng, đồng thời giúp khán giả kết nối sâu sắc với nhân vật Thu.

Dù không nhiều phân cảnh rượt đuổi và đỉnh điểm, nhưng hầu hết đều mang lại sự căng thẳng, quyết liệt, đặc biệt là cảnh Thu và Lê chơi trò “rượt bắt cứu bồ”. Tuy nhiên, các cảnh hành động quay hơi gần, cộng thêm bối cảnh ban đêm khiến khán giả cảm thấy khó chịu khi không thể thưởng thức trọn vẹn sự gay cấn khi chính diện đối đầu phản diện. Lời thoại phim khiến người xem phân vân về sự tự nhiên. Không quá gượng ép nhưng mang phong cách của thoại truyền hình, một số cảnh chưa thực sự thuyết phục, đây là điểm Việt hoá chưa ổn của Bằng Chứng Vô Hình, nhưng diễn xuất tốt của các diễn viên đã giúp lời thoại trở nên dễ chấp nhận.
Với vai Thu, Phương Anh Đào đã làm mới sự nghiệp diễn xuất của mình bằng vai diễn khác lạ này. Các chi tiết về cô gái mù được xây dựng tinh tế và chân thực, cùng diễn xuất đầu tư kỹ lưỡng của Phương Anh Đào đã mang đến hình ảnh nữ nhân vật độc đáo và thu hút. Ái Phương cũng xứng đáng nhận lời khen với vai diễn Hoà, một nhân vật “nữ cường” được xây dựng hợp lý, tránh xa lối mòn của nhiều phim Việt khi muốn thể hiện sức mạnh của nhân vật nữ qua cách thể hiện quá mức.
Otis đã hoàn thành tốt vai cậu bé ngỗ ngược Hải, dù lý lịch nhân vật này còn mơ hồ và mối quan hệ giữa Hải và Thu chưa thật sự mượt mà. Quang Tuấn dường như thể hiện vai Lê với sự tương tự, nhưng cũng khác biệt so với tên thầy bùa trong Thất Sơn Tâm Linh. Cả hai đều là phản diện với những vấn đề tâm thần, nhưng nhân vật trong Thất Sơn Tâm Linh có vẻ sâu sắc hơn so với Lê trong Bằng Chứng Vô Hình. Phim mở đầu với cảnh giải thích quá khứ của Lê, nhưng không phát triển trọn vẹn, để lại nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp và thiếu sự khai thác thỏa đáng. Nhân vật phản diện của Bằng Chứng Vô Hình chỉ có thể được mô tả là liều lĩnh, chưa thực sự thông minh hay xảo quyệt.

Nhìn chung, đây là một tác phẩm đáng xem, tuy nhiên vẫn gặp nhiều lỗi nhỏ trong chi tiết và một vài sự sắp đặt tình huống còn gượng ép và trùng hợp quá mức. Kéo dài 100 phút, phim dường như chưa thể đạt được sự chặt chẽ tối đa, thực sự là một điều đáng tiếc vì Bằng Chứng Vô Hình có tiềm năng làm tốt hơn nữa.
Dù vậy, nhờ yếu tố giải trí, kịch tính và sự chỉn chu, Bằng Chứng Vô Hình xứng đáng là một trong những phim Việt nổi bật của tháng.