Nobody Knows – Không Ai Biết là tên một bộ phim Nhật Bản của đạo diễn Hirokazu Koreeda, người vừa được vinh danh với giải Cành Cọ Vàng tại Liên hoan phim Cannes năm nay qua tác phẩm Shoplifters. Các phim nổi tiếng khác của ông bao gồm Still Walking; Like Father, Like Son; After The Storm. Phong cách làm phim của Koreeda thường kể những câu chuyện về cuộc sống bình dị, nhưng ẩn chứa bên trong là những thông điệp sâu lắng về gia đình và xã hội. Cùng Chuyên Fim tìm hiểu bên dưới!

Nobody Knows là một tác phẩm tiêu biểu của Hirokazu Koreeda, dựa trên một câu chuyện có thật, nhưng các chi tiết và nhân vật đều được sáng tạo. Bộ phim xoay quanh bốn đứa trẻ, gồm Akira Fukushima (Yuya Yagira), Kyoko (Ayu Kitaura), Shigeru (Hiei Kimura), Yuki (Momoko Shimizu), lớn lên trong thiếu thốn tình yêu thương từ gia đình.
Dù đạo diễn không muốn tạo ra một tác phẩm đẫm lệ như thường thấy ở các phim Nhật cùng đề tài, song sự nhẹ nhàng, sáng sủa lại càng làm nổi bật bi kịch ngầm trong phim.
Nobody Knows là lời cảnh tỉnh cho những bậc cha mẹ sinh con vô tội vạ rồi phó mặc chúng với niềm tin “Trời sinh voi, ắt sẽ sinh cỏ”. Những đứa trẻ này có người mẹ tên Keiko, thường xuyên rời nhà từ sớm và về muộn. Ban đầu, bà đi vài ngày, sau đó cả tháng rồi mãi không trở về, để lại mọi việc trong gia đình cho Akira, đứa con trai lớn.

Một cậu bé 12 tuổi chưa viết sõi chữ đã phải tính toán chi tiêu hằng ngày, lo lắng về tiền bạc trong khi quanh nó, những đứa trẻ khác được học hành, vui chơi thoải mái.
Một số người cho rằng Keiko cũng đáng thương, có lý do để bỏ đi. Nhưng tôi nghĩ không nên biện minh. Gia đình là nền tảng của xã hội, và trẻ em sinh ra từ những gia đình như vậy có thể trở thành những phần tử tiêu cực trong tương lai. Akira, trong tuyệt vọng, phải kết bạn với những đứa trẻ hay trộm cắp và lợi dụng.

Nếu không có khả năng chịu trách nhiệm, thì đừng sinh con. Keiko lại sinh tận bốn đứa, rồi bỏ mặc không quay về, để chúng tự xoay xở. Cô chỉ dặn chúng không gây ồn ào, không ra ngoài, không đi học, và nếu hết tiền thì đi mượn.
Ban đầu, Akira và các em mình vẫn còn gọn gàng, sạch sẽ, nhưng đến cuối phim, tất cả đều lấm lem, xơ xác. Nhà cửa nặng mùi rác thải và cuối cùng, một đứa trẻ đã không còn. Trước khi kết thúc, người ta lại thấy chúng lặng lẽ đi về phía xa, chẳng ai biết tương lai của chúng ra sao, chúng sống ở đâu, hôm nay ăn gì, đã tắm chưa, có học được gì không… Không ai rõ và có lẽ cũng chẳng ai quan tâm.

Những hành động giản đơn như sơn móng tay, các bức vẽ nguệch ngoạc, hình ảnh trẻ con trồng cây, cảnh Akira trong bộ dạng xác xơ, nhìn các bạn khác trong đồng phục chỉnh tề với ánh mắt khao khát, hay cảnh mấy anh em chạy nhảy dưới trời nắng, giữa những hàng hoa anh đào nở rộ… đều mang ý nghĩa đặc biệt, giúp cốt truyện thêm cảm động dù khung cảnh tươi sáng.

Nobody Knows không phải là bộ phim dễ xem, dẫu cho cốt truyện đơn giản. Chính sự bình thường đến tầm thường và nỗi đau âm ỉ của phim làm cho việc cảm nhận trở nên khó khăn. Đây không phải là phim thuần túy giải trí mà để truyền tải các thông điệp xã hội, đặt ra câu hỏi sâu sắc về tương lai của những đứa trẻ không cha mẹ, hoặc có mà như không.